LISTEN & FEELING
TÔI CỦA ĐÊM
Listen & Feel 9.1: TÔI CỦA ĐÊM
Listen & Feel 9.2: TÔI CỦA ĐÊM
Một đêm buồn không ngủcủa tác giả Kenvin
Đêm! Chân thành muốn được nói lời cảm ơn và xin lỗi.
Cám ơn bố mẹ cho con cuộc sống - để biết buồn vui ước mơ hy vọng.
Cám ơn những người bạn thân luôn ở bên ta những lúc vui buồn, thành công, thất bại.
Cám ơn những người đã vô tình bước qua cuộc đời dạy cho ta những bài học cuộc sống, những bài học có sự chân thành, giả dối, có đắng cay ngọt ngào, có nước mắt niềm vui.
Xin được cúi đầu xin bố mẹ thứ lỗi cho những lúc dại khờ, nông nổi, cho phút giây lỗi lầm.
Xin lỗi những ai một lần nào đó trong đời ta đã vô tình, vô tâm làm họ tổn thương.
Đêm!
Đã đôi lần ta ước muốn lòng mình được bình yên như đêm.
Đêm! Buông rơi những giọt nước mắt không níu giữ, cho đôi môi vị mặn.
Đêm! Yên lặng mơ được trở về tuổi thơ. Tuổi thơ có riêng khoảng trời bình yên rộng lớn, có nụ cười trong veo không vương chút bụi. Từ khi nào ta bỏ quên sự hồn nhiên. Thời gian có khi nào quay trở lại. Con tàu nào rời ga lăn bánh về tuổi thơ. Điều ước nào là viển vông. Điều ước nào là có thực cho cuộc sống bộn bề này.
Đêm! Ta thất vọng về ta. Bố dạy ta bài học tự khẳng định mình. Nhưng bài học hàn gắn những vết thương bố đã quên không dạy. Mà sự thực bố cũng không thể hiểu ta đã mang những tổn thương như thế. Bố lo lắng cuộc đời không bằng phẳng, với những xô bồ bon chen phức tạp, với giả dối sẽ xô bước chân ta vấp ngã. Những bài học cuộc đời bố dạy luôn luôn đúng. Và như thế đã hơn một lần ta gồng mình cố gắng trở thành ai đó khác.
Đêm! Đi tìm định nghĩa về hạnh phúc.
Hạnh phúc là thế nào? Dù là ai? Dù làm gì? Dù sang, hèn? Niềm khát vọng mong đợi cho mỗi cuộc đời không phải là hạnh phúc sao. Với riêng ta hạnh phúc là cảm nhận thấy bình yên. Nhưng ta đi tìm bước chân lạc cả vào những giấc mơ sao chưa tìm thấy. Những khoảng trống lấp mãi không đầy. Có phải ta qua tham lam? Ai đã nói rằng, "Hạnh phúc là khi biết đủ”. Nhưng thế nào là " Đủ" cho một kiếp người, có ai định nghĩa được không? Đừng lấy hạnh phúc của người này, làm thước đo hạnh phúc của người khác. Mọi sự so sánh trên đời này đều là sự khập khiễng thôi. Nhớ tới lời bạn nói "Ta hãy đứng lên bước đi, gói những tổn thương bỏ lại phía sau, đừng quay nhìn lại bước thẳng về phía trước, và hãy sống vô cảm một chút ta sẽ thấy bình yên ".
Đêm! Đặt những nỗi buồn, những tổn thương, những gánh nặng trong lòng xuống.
Đêm! Rất dài và rất sâu.
Và như thế!
Đêm! Khép đôi mắt lại!
Giấc ngủ muộn chưa trọn vẹn, nhưng đêm nay ta thấy bình thản hơn rất nhiều đêm!
Một đêm buồn không ngủ!
Cám ơn bố mẹ cho con cuộc sống - để biết buồn vui ước mơ hy vọng.
Cám ơn những người bạn thân luôn ở bên ta những lúc vui buồn, thành công, thất bại.
Cám ơn những người đã vô tình bước qua cuộc đời dạy cho ta những bài học cuộc sống, những bài học có sự chân thành, giả dối, có đắng cay ngọt ngào, có nước mắt niềm vui.
Xin được cúi đầu xin bố mẹ thứ lỗi cho những lúc dại khờ, nông nổi, cho phút giây lỗi lầm.
Xin lỗi những ai một lần nào đó trong đời ta đã vô tình, vô tâm làm họ tổn thương.
Đêm!
Đã đôi lần ta ước muốn lòng mình được bình yên như đêm.
Đêm! Buông rơi những giọt nước mắt không níu giữ, cho đôi môi vị mặn.
Đêm! Yên lặng mơ được trở về tuổi thơ. Tuổi thơ có riêng khoảng trời bình yên rộng lớn, có nụ cười trong veo không vương chút bụi. Từ khi nào ta bỏ quên sự hồn nhiên. Thời gian có khi nào quay trở lại. Con tàu nào rời ga lăn bánh về tuổi thơ. Điều ước nào là viển vông. Điều ước nào là có thực cho cuộc sống bộn bề này.
Đêm! Ta thất vọng về ta. Bố dạy ta bài học tự khẳng định mình. Nhưng bài học hàn gắn những vết thương bố đã quên không dạy. Mà sự thực bố cũng không thể hiểu ta đã mang những tổn thương như thế. Bố lo lắng cuộc đời không bằng phẳng, với những xô bồ bon chen phức tạp, với giả dối sẽ xô bước chân ta vấp ngã. Những bài học cuộc đời bố dạy luôn luôn đúng. Và như thế đã hơn một lần ta gồng mình cố gắng trở thành ai đó khác.
Đêm! Đi tìm định nghĩa về hạnh phúc.
Hạnh phúc là thế nào? Dù là ai? Dù làm gì? Dù sang, hèn? Niềm khát vọng mong đợi cho mỗi cuộc đời không phải là hạnh phúc sao. Với riêng ta hạnh phúc là cảm nhận thấy bình yên. Nhưng ta đi tìm bước chân lạc cả vào những giấc mơ sao chưa tìm thấy. Những khoảng trống lấp mãi không đầy. Có phải ta qua tham lam? Ai đã nói rằng, "Hạnh phúc là khi biết đủ”. Nhưng thế nào là " Đủ" cho một kiếp người, có ai định nghĩa được không? Đừng lấy hạnh phúc của người này, làm thước đo hạnh phúc của người khác. Mọi sự so sánh trên đời này đều là sự khập khiễng thôi. Nhớ tới lời bạn nói "Ta hãy đứng lên bước đi, gói những tổn thương bỏ lại phía sau, đừng quay nhìn lại bước thẳng về phía trước, và hãy sống vô cảm một chút ta sẽ thấy bình yên ".
Đêm! Đặt những nỗi buồn, những tổn thương, những gánh nặng trong lòng xuống.
Đêm! Rất dài và rất sâu.
Và như thế!
Đêm! Khép đôi mắt lại!
Giấc ngủ muộn chưa trọn vẹn, nhưng đêm nay ta thấy bình thản hơn rất nhiều đêm!
Một đêm buồn không ngủ!
Nhật kí của những con hạc giấy cuối cùng trích từ blog của bạn Mai Thùy
Nhật kí , ngày … tháng … năm …
Những con hạc giấy cuối cùng
Những con hạc giấy cuối cùng
Có 1 câu chuyện kể rằng , có 1 người con gái ngày ngày xếp những con hạc giấy để đến con thứ 1000 em ta sẽ thổ lộ tình cảm với người mình yêu . Em thì không ngốc nghếch xếp đủ 1000 con hạc giấy để nói em yêu anh . Em cũng nói điều ấy có lẽ xắp xỉ 1000 lần nhưng chẳng có điều gì cản trở 1000 con hạc giấy tung những đôi cánh bay lên trời và biến 1 lời nguyền thành sự thật.
Đã 32 ngày , 32 ngày kể từ ngày kỉ niệm lần gặp gỡ đầu tiên cũng là 32 lần trong đầu em những suy nghĩ xáo trộn và mệt mỏi nhưng nghĩ đến anh , em lại mỉm cười . Tình yêu luôn đem đến cho con người nhiều niềm vui hơn là bất hạnh và đau khổ nhưng Chúa ban cho con người ta quá nhiều trí tuệ quá nhiều ham muốn để lo lắng và đau khổ nhiều hơn là cảm nhận và tận hưởng tình yêu.
Hera : Em tận hưởng tình yêu của mình không phải trong lời nói Em yêu Anh , hay trong những nổi nhớ quay quất từng đêm mà trong những con hạc giấy lần lượt nối đuôi nhau ra đời đứng xếp thành 1 chuỗi dài bên bệ cửa sổ .
32 ngày em nhớ anh lắm, nếu anh nhìn thấy những con hạc giấy màu đỏ thì đó là những lúc em nhắc thầm tên anh , những con hạc giấy màu xanh là lúc em mỉm cười, những con hạc giấy màu vàng là lúc em khẽ nhíu mày suy nghĩ ,
À ! còn những con hạc giấy màu trắng, chỉ có 2 con thôi đó là lúc em chẳng nghĩ đc gì cả , em chỉ mơ hồ cảm thấy đôi tay mình cứ thế mà gấp cứ như là 1 bộ máy đc lập trình sẵn . Thế rồi , con hạc giấy duy nhất màu vàng cam bị rách 1 chút ở cánh , đó là lúc đầu em bỗng có viễn cảnh 1 ngày không anh – một ngày mà em thật sự chỉ có 1 mình trên thế giới đẹp đẽ , ngồi cô quạnh nơi này nghĩa là 1 mình hơn cả 32 ngày một mình đáng sợ này.
Con hạc giấy này là con hạc giấy thứ 1000 rồi anh ạ . Em chỉ thích 1000 con hạc giấy màu bạc , nhưng anh lại thích có những màu sắc. Em gấp cho anh cơ mà , thế nên con cuối cùng này em mới đánh dấu 1 chút cho riêng mình . À ! đây con nhỏ nhất , à không , là con to nhất … ừhmm thôi nó sẽ là 1 con bình thường , rất bình thường giữa 999 con hạc khác. Liệu anh có nhận ra em không ?
Có tiếng chuông cửa. Anh ! Chính là anh rồi. 32 ngày em luôn tin đó là anh trong từng tiếng chuông cửa, em chạy vội ra cửa sổ, của sổ phòng em rất rộng, 1 con hạc giấy bay đi bắt đầu từ con màu trắng 2 con và 1 đàn hạc giấy tản ra từ một cánh của sổ mở rộng ấm áp nắng vàng . Không bao giờ hết , em hiểu được một thứ hạnh phúc có thể nó chưa phải và không phải là hạnh phúc trọn vẹn của tình yêu nhưng đó lại là hạnh phúc ngay cả khi không có người yêu bên cạnh.
Dấu lặng và đêm ! trích từ blog của bạn titanic_2010
Nó thích đêm, thích sự yên tĩnh, lặng yên của đường khuya vắng vẻ, ngồi 1 mình lắng tai nghe tiếng vọng của những tiếng động gần đấy, thích nghe nhịp thở đều đều của chính mình, cùng tiếng tích tắc của chiếc đồng hồ cũ...
Đêm lặng yên, âm thầm trôi, dành cho nó một góc riêng thu mình lại. Ngồi một mình trong đêm thâu dễ khiến ta cảm thấy cô đơn. Trong khái niệm của mỗi người, cô đơn là… cô đơn, dẫu trong hoàn cảnh nào và thời gian nào.... Ban ngày, cuộc sống thật ồn ào, nhộn nhịp. Người ta lao vào công việc, bận rộn với những lo toan mưu sinh. Không ai có đủ thời gian để lắng nghe chính mình. Những niềm vui, nỗi buồn đến thật nhanh. Họ tiếp nhận chúng, không kịp nghe một tiếng reo vui hay khóc nấc của con tim, họ kìm lòng lại, và tiếp tục lao vào dòng chảy cuộc sống. Và... giữa không khí xô bồ, náo nhiệt ấy, bất chợt, có ai đó cảm thấy cô đơn, họ sẽ thấy mình lạc lõng, chơ vơ... Cuộc sống xung quanh ồn ào thế, có biết bao nhiêu người, vậy sao, ta lại lạc lõng, chơ vơ giữa dòng người đông đúc?
Còn nỗi cô đơn kia đến trong đêm đen. Những nỗi buồn, niềm vui ban ngày, giờ đây người ta mới "thấm", mới đủ bình tĩnh, thời gian để suy ngẫm và cảm nhận trọn vẹn. Đêm lặng im và nó im lặng. Đêm không ồn ào như ban ngày. Đêm cho nó một dấu lặng, một dấu lặng tĩnh tâm để hiểu thấu chính mình, để phân tích, hiểu hết nỗi cô đơn. Sự yên tĩnh của đêm khiến nó bình yên, không cảm thấy rằng mình đang chơ vơ lạc lõng. Đôi khi, nó tưởng đêm cũng cô đơn. Mọi vật đã chìm sâu vào giấc ngủ. Vậy nên, đêm cô đơn... Vì thế sự cô đơn trong đêm khuya "dễ chịu" hơn, khiến lòng thanh thản hơn, bình yên hơn...
Đêm nay, tự nhiên mất ngủ.
Cả ngày thật là mệt lẽ ra phải ngủ sớm thì nó lại không thể ngủ sớm được như mọi hôm... "khi chỉ có một mình không đáng sợ bằng nỗi cô đơn khi quanh ta hiện hữu biết bao nhiêu người!", nó tự nhủ vậy! Đêm yên lặng và đơn giản!. Nó yên lặng, đêm luôn tĩnh mịch như vốn có. Đôi khi, cái yên lặng lại giúp người ta nhẹ nhõm... Đâu cần phải nói quá nhiều, đâu cần cứ phải vui chơi mới làm ta vui... Đêm yên lặng và nhẹ nhàng...
Đêm với nhiều điều khiến ta phải suy ngẫm. Với nhiều thứ để ta nhìn nhận và cảm nhận bằng tất cả các giác quan. Và từ đó ta cảm thấy yêu, thấy sợ. Thấy thích, thấy ghét những gì mà cuộc sống đem lại cho ta...
Mỗi người luôn cố sống thực với chính mình nhưng mấy ai làm được điều tuyệt vời ấy. Ban ngày, nó vẫn sống, sống với một phần của nó và một phần của ai đó. "Phần của ai đó" là những điều nó học được từ người khác, rằng phải làm thế này, làm thế kia; là những bài học nó rút ra từ những lần vấp ngã; là những quy định, ràng buộc mà nó học chấp nhận và thực hiện. Về đêm, mọi quy tắc, giáo điều cũng chìm vào giấc ngủ cùng với những người xung quanh. Và nó lại sống trọn vẹn với chính mình. Nửa kia đó có thể tốt, có thể xấu, nhưng là của nó. Nó lắng nghe những điều "nửa kia" thổ lộ, trăn trở, muộn phiền. Nó lắng nghe chính mình! Thấu hiểu, giải tỏa, và ngày mai tiếp tục sống - khóa chặt nửa kia...
Bất chợt có cái gì đó vừa nhẹ lăn trên gò má... Uh, thì không cố gồng mình gắng gượng nữa...! Cứ rơi đi để ngày mai lại cố gắng, lại ồn ào, mạnh mẽ...!
THỰC HIỆN
- Editor: Kenvin
- MC: Hip & Hera
- Sound: Mic
CÁC NHẠC PHẨM SỬ DỤNG TRONG CHƯƠNG TRÌNH
- Yesterday one more - Capenters
- Nhật ký - Thuỷ Tiên
- Đêm thấy ta là thác đổ - Khánh Ly
- Because You Live – Jesse Mccartney
- Đêm - M4U