Những suy nghĩ của Đôi mắt.!



Suy nghĩ của Đôi mắt.!
.


THƯ VIỆN:
Cứ năm phút một lần hai đôi mắt ấy lại chạm nhau, chạm nhau trong sự tình cờ “cố ý”, dường như họ phải nhìn thấy nhau trong vài giây như vậy thì họ mới có thể ổn định lại việc học , có lẽ họ đang thiếu vắng đi một điều gì đó ở nhau .Họ phải tìm, mà không họ cần phải tìm ra để sống, để thở trong vài giây như vậy. Tọa độ để họ nhìn thấy nhau chỉ cách nhau một dãy bàn , nhưng lần nào họ cũng cảm thấy xa xôi khi trong đầu họ luôn nghĩ “Tại sao không lại gần đây ngồi với em ?” và “Anh có thể lại ngồi gần em đúng không ?” Nói và bước đi .!!
Nhưng không ! Suy nghĩ và hành động của họ khác hoàn toàn nhau, vẫn như vậy chàng trại ở dãy bàn bốn và cô gái vẫn lặng lẽ ở dãy bàn số hai , cứ thế không khí im lặng xen lẫn những ánh mắt nhìn bối rối vẫn cứ thế diễn ra , vậy tại sao họ không đến ngồi bên nhau? Đừng hỏi tôi vì chính tôi cũng không biết tại sao nữa, đi mà hỏi họ thì mới biết được chứ !!!
ANH:
Anh cũng không thể hiểu được tại sao khi vô tình bắt gặp được ánh mắt của em nhìn anh chăm chú ngày hôm đó , anh bỗng cảm thấy mình bối rối , rồi từ đó anh tự hỏi mình ngày hôm đó và cả những ngày hôm sau nữa, tại sao em lại nhìn anh chăm chú đến như vậy? Anh có gì đặc biết sao ? Hay vì cách ăn mặc bụi bụi không giống ai này khiến em chú ý anh, chắc không phải đâu nhỉ? anh cũng là một chàng trai ít liên quan đến khái niệm “Hot boy” hay Cool boy” hay đơn giản anh không phải là một Mr.Right.Vậy thì tại sao em lại  nhìn anh nhiều như vậy và đôi khi còn mỉm cười với anh  khiến đôi lúc anh phải bối rối nhìn về chỗ khác
Em thật khó hiểu . mà anh cũng vậy. Anh thật khó hiểu? Tại sao anh không tặng lại em môt nụ cười như em đã tặng cho anh nhỉ ? Tại sao anh không thể lại ngồi gần bên em để làm quen và nói chuyện cùng em ? Em giận anh lắm phải không ? Vì anh nhút nhát quá đi mất , vì anh ………..!!!!!
EM:
Em cũng không biết nữa! em không biết tại sao nữa. Thật sự khi nhìn thấy anh cười  em bỗng thấy yêu đời hơn rất nhiều anh ạ ! có lẽ em bị say nắng mất rồi . Ôi\! cơn say nắng này kéo dài đến nỗi em không biết phải làm gì ngoài việc cầm “Dế” của mình lên để nhanh chóng thu gọn nụ cười của anh vào phía trong , để em mãi được nhìn thấy nó, nhưng chỉ được hai bức mà thôi , anh đã nhìn thấy rồi. Sao anh lại lảng tránh em , khi em nhìn anh và cười, anh ghét em rồi đúng không? vì em muốn được nhìn thấy anh cười thôi mà, em tưởng mình cho đi một nụ cười thì sẽ nhận lại được một nụ cười chứ? Hay em cười không đúng lúc nhỉ? Em thấy anh có vẻ căng thẳng  nên em muốn anh được thoải mái như chính anh đã giúp em giải tỏa được nỗi buồn khi em thấy được nụ cười của anh .
VẪN LÀ EM :
Nhìn anh kìa! Anh mệt à?! Sao nhìn căng thẳng thế kia, mệt mỏi lắm rồi thì phải! chắc đang đói bụng đây mà! Sao lúc nãy xuống căng-tin em bảo ngồi ăn cùng cho vui, anh lại lắc đầu và cười nhẹ, nhìn anh ăn có mỗi mẫu bánh mì nhỏ, uống vài ngậm nước thì lấy sức đâu mà học. Trời! sao lại nằm gục xuống bàn thế kia , em không biết là anh mệt hay buồn ngủ nữa , khó hiểu quá... ???
LÀ ANH :
Anh tỉnh giấc và thấy ở bên mình một suất cơm hộp cùng chai nước suối, anh ngõ như người nào đó đặt nhầm vị trí và quay sang hỏi  “Của ai đây”
“Mình không biết , của bạn kia đặt xuống chỗ cậu”
Ngón tay người đó chỉ về phía em , anh bất ngờ quá , em đang nhìn anh….anh….anh cười nhẹ , em vội vàng lấy tờ giấy che ngang mặt như giấu đi vẻ thẹn thùng của mình.Cảm ơn em nhé “Đôi mắt màu đen”
VẪN LÀ ANH THÔI:
Hôm nay em mặc áo trắng . màu trắng nữ sinh , em xõa tóc , nhìn em thật đẹp , nó đẹp đến mức anh không thể nào tập trung vào việc của mình  ngoài việc ngồi nhìn em , thật sự là như vậy, em cứ thế này nhé! cứ như ngày hôm nay anh thích nhìn em như vậy lắm .
ĐÔI MẮT MÀU ĐEN:
Sao hôm nay anh nhìn em nhiều vậy không biết? anh làm em bất ngờ khi đi về phía em  và đưa mẫu giấy có hình trái tim “Hôm nay em mắc áo trắng trông xinh lắm”, em thật sự vui lắm , vậy là anh có quan tâm đến em , anh không lạnh lùng và khó hiểu như em tưởng “Đôi mắt màu nâu à”
******
_Cậu là đồ đáng ghét cậu biết không? Tại sao cậu không tặng lại tớ môt nụ cười như tớ đã tặng cho cậu nhỉ? Tại sao cậu không thể lại ngồi gần bên tớ để làm quen và nói chuyện cùng tớ ?
_ Cậu giận tớ lắm phải không? Vì tớ….tớ!!
_Vì tớ nhút nhát quá đi mất…….Vì ………tớ….. tớ yêu cậu mất rồi “màu mắt đen” à!!!!


 {◕ ◡ ◕}


0 nhận xét:

Đăng nhận xét